Thứ Tư, 29 tháng 5, 2013

DẠI KHỜ

Dẫu biết làm thơ là dại khờ
Mà sao ta vẫn cứ lơ ngơ
Trước biển ngôn từ mênh mông ấy
Cố tóm vài câu gọi là...thơ!

Để rồi người đời bảo vẩn vơ
Mà cõi lòng mình vấn vít tơ
Muốn dứt tình thôi đâu đành đoạn
Chẳng có ở thực thì cứ mơ!

Ừ nhỉ, mơ thôi có phiền ai?
Trong hồn thấp thoáng bóng trúc mai
Sâm Thương xa cách đâu thể gặp
Thơ ta khờ dại chẳng phôi phai!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét