Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

NẾU !


Nếu có một ngày ta phải xa nhau
Thì anh hỡi đừng trách em bội bạc
Cũng xin đừng rủa oan người khác
Mà trước tiên hãy nhìn lại chính mình!

Khi đến với nhau em cứ đinh ninh
Chúng ta sẽ chung tình mãi mãi
Gian nhà nhỏ tiếng cười luôn vọng lại
Sau mỗi ngày vất vả sẽ bình yên;

Nhưng thời gian đã làm anh quên
Bao cử chỉ và lời thân yêu cũ
Chiếm được em anh coi như nô lệ
Chăm sóc chồng con là chuyện đương nhiên!

Còn lại em với khắc khoải hằng đêm
Nghe khuya khoắt bước chân anh gọi cửa
Những dằn dỗi, trách móc, nghi ngờ vây bủa
Còn đâu lời yêu thương những ngày xưa?

Anh xem em không bằng những cô kia
Sao ngọt ngon và dễ chiều đến thế
Lúc nào cũng tươi cười điệu nghệ
Miễn là anh rủng rỉnh hầu bao!

Giữa chúng ta như thế tự khi nào?
Có bao giờ anh quay nhìn tự hỏi
Sao bỏ mặc em và những lời nói dối
Để chúng mình thành xa lạ trong nhau?

Từ khi nào tình yêu thành nỗi đau?
Em không mong anh mà nghĩ về người khác
Dẫu lí trí chẳng bao giờ muốn vậy
Hai tâm hồn vẫn xao xác đôi nơi! 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét