Dòng Kiến Giang xanh, xanh mãi một màu Đang trầm mặc chúng kiến một nỗi đau Câu hò lắng sâu ru Người vào giấc ngủ Vòng tay dịu dàng ấp ủ đứa con yêu...
Dẫu biết làm thơ là dại khờ Mà sao ta vẫn cứ lơ ngơ Trước biển ngôn từ mênh mông ấy Cố tóm vài câu gọi là...thơ! Để rồi người đời bảo vẩn vơ Mà cõi lòng mình vấn vít tơ Muốn dứt tình thôi đâu đành đoạn Chẳng có ở thực thì cứ mơ! Ừ nhỉ, mơ thôi có phiền ai? Trong hồn thấp thoáng bóng trúc mai Sâm Thương xa cách đâu thể gặp Thơ ta khờ dại chẳng phôi phai!
Em khát anh, muôn đời vẫn khát Đứng trước biển cơ man là nước Mà có dịu cơn khát được đâu Biển kia dẫu vừa rộng vừa sâu Vẫn chẳng thể cho em chút ngọt Những mặn mòi càng làm khô khát Anh như biển cứ luôn dào dạt Em dại khờ mãi khát về anh...
Đôi bờ Dòng sông nào Cũng bên bồi bên lở Trăng mùa nào Cũng khi tỏ khi mờ Tình yêu nào Cũng có vui có khổ...
Đôi bờ Tự ngàn xưa Đã chẳng thể thiếu nhau Anh bên nông Em bên sâu Em bên bồi Anh bên lở Vẫn nhịp nhàng chuyên chở Bao mùi vị phù sa Vẫn ngọt ngào bài ca Của tình yêu đôi lứa;
Đôi bờ Vẫn ngàn đời đứng đó Ngóng về nhau Tưởng đã gần lại xa Ngỡ xa mà luôn thấy Bờ nối bờ sóng dậy Chẳng bao giờ xa nhau Không thể nào hòa nhập làm một đâu!
Mộng ước đây rồi, mộng ước ơi Dưới trăng mình em thấy chơi vơi Người đi xa vắng lòng nhung nhớ Biết đến khi nào có thể nguôi ? Em ngồi mãi đây ngóng chân trời Hoàng hôn tắt nắng; mây lặng trôi Mặt hồ xao xuyến đang hẹn ước Đỉnh núi xa mờ hãy đến soi; Riêng em mộng ước có anh thôi Bên nhau chung bước giữa cuộc đời Dẫu cho giông bão hay đêm vắng Tay trong tay ta vẫn mỉm cười!
Tháng năm Trời chợt mưa chợt nắng Buổi giao mùa sao mà trái tính Cứ như giận dỗi rồi lại thương! Tháng năm Hoa phượng đỏ rực khắp sân trường Gợi ta nhớ về thời học trò xưa cũ Tiếng ve ngân giục giã những mùa thi...
Tháng năm Bao thế hệ lớn lên và ra đi Những cuộc chia ly chưa hẹn ngày tái ngộ Nên mỗi người mang một ngọn lửa trong tim!
Tháng năm Ngày tháng dần xa để ta phải đi tìm Cho nỗi nhớ quay quắt bao mùa phượng đỏ Và tâm hồn ta để ngỏ lối quay về...
Nếu có một ngày ta phải xa nhau Thì anh hỡi đừng trách em bội bạc Cũng xin đừng rủa oan người khác Mà trước tiên hãy nhìn lại chính mình!
Khi đến với nhau em cứ đinh ninh Chúng ta sẽ chung tình mãi mãi Gian nhà nhỏ tiếng cười luôn vọng lại Sau mỗi ngày vất vả sẽ bình yên; Nhưng thời gian đã làm anh quên Bao cử chỉ và lời thân yêu cũ Chiếm được em anh coi như nô lệ Chăm sóc chồng con là chuyện đương nhiên! Còn lại em với khắc khoải hằng đêm Nghe khuya khoắt bước chân anh gọi cửa Những dằn dỗi, trách móc, nghi ngờ vây bủa Còn đâu lời yêu thương những ngày xưa?
Anh xem em không bằng những cô kia Sao ngọt ngon và dễ chiều đến thế Lúc nào cũng tươi cười điệu nghệ Miễn là anh rủng rỉnh hầu bao!
Giữa chúng ta như thế tự khi nào? Có bao giờ anh quay nhìn tự hỏi Sao bỏ mặc em và những lời nói dối Để chúng mình thành xa lạ trong nhau?
Từ khi nào tình yêu thành nỗi đau? Em không mong anh mà nghĩ về người khác Dẫu lí trí chẳng bao giờ muốn vậy Hai tâm hồn vẫn xao xác đôi nơi!
Hoa lưu ly cánh nhỏ Dịu dàng đến thế kia Màu yêu thương mong nhớ Có hẹn ai đợi chờ? Ôi đóa hoa diệu kì Tím một màu chung thủy Như tình yêu của em Không bao giờ ngừng nghỉ; Trái tim em thầm thỉ Anh ơi nhớ đừng quên Dù đi khắp muôn phương Dù có nhiều bến đỗ... Luôn nhớ em anh nhé Bến bình yên...em chờ! Cuộc đời nhiều bão tố Sóng gió chuyển vô hồi; Tình yêu không có lỗi Dù chỉ mình em thôi Được yêu hạnh phúc rồi Dù người không ngoái lại; Bông hoa còn nở mãi Nói tiếng lòng của em Dẫu hằng đêm con tim Vẫn riêng mình thổn thức!
(Cảm tác từ bức tượng MÙA XUÂN VĨNH CỬU của Augusto Rodin)
Đôi ta cùng tạc giữa trời xanh Hạnh phúc xiết bao em bên anh Tình yêu chúng mình là mãi mãi Nụ hôn vĩnh cửu mọi mùa xuân; Từ núi non xa đến phố gần Làng quê hẻo lánh, biển xa xanh Đâu đâu cũng vang lời khao khát Thiên đàng nay ở giữa chốn trần. Tình yêu sóng sánh mọi mùa xuân Augusto Rodin chắp cánh thần Ngàn năm lung linh trong nắng sớm Thông điệp tình yêu đẹp tuyệt trần! MÙA XUÂN VĨNH CỬU mãi nơi đây Nụ hôn tình ái quá ngất ngây Đứng trước tình yêu hồn say đắm Tim ai chẳng khát tình yêu này!
Đã tròn một kiếp lá xanh Thắm đời ngần ấy, mát lành đã trao Cuối mùa chiếc lá vàng chao Cuốn theo chiều gió thôi nào tiếc chi Tình ta như kiếp lá kia Nhẹ nhàng sâu lắng trôi về hư vô...
Tuổi thơ tôi có ổi chín sau vườn Không cần hái trèo lên cây vắt vẻo Quả nào trắng trở màu trên vỏ Gặm đã rồi, môi đẫm hương thơm. Tuổi thơ tôi có chuồn ớt bờ ao Cả một lũ đua nhau đuổi bắt Chuồn cắn rốn biết bơi nhanh nhất Nên đứa nào cũng ráng chịu đau. Tuổi thơ tôi có sim chín trên đồi Tan học về thường la cà để hái Tay với mồm ăn nhiều tím tái Đến bữa rồi chẳng thấy thèm cơm. Tuổi thơ tôi thường đánh trận đống rơm Trai cùng gái ở trần như giặc giã Mãi reo hò quên giờ đi ngủ Cha mẹ rầy la chỉ có cười khì... Ôi tuổi thơ và một miền quê Con sông chảy hai bờ nỗi nhớ Biết bao giờ về nơi thân thương đó Gặp tuổi thơ mình giữa tuổi hoa niên...
Khi xưa còn bé em mơ mộng Bao giờ lớn lên được lấy chồng Không ngờ anh rình nghe trộm được Thầm hẹn em: mùa hoa cải bên sông! Đến nay hoa cải đã trổ bông Anh về xin em được làm chồng Đám cưới chúng mình trong sắc nắng Vàng rực hoa cải, em nhớ không ?
Mảnh trăng như một nụ cười Em nghiêng xuống biển bên người em yêu Trăng là em đó bờ môi Đang hôn biển cả bồi hồi trong mơ Trăng là em đó đợi chờ Vào sâu lòng biển bao giờ hòa tan? Một mình em khuyết trăng non Có anh hạnh phúc vẹn tròn bên nhau!
Về đi em hoàng hôn sắp tắt nắng Dấu yêu xưa xin cất giữ vào tim Đời mấy ai toại ý nguyện của mình Họ vẫn phải chạy đua cùng cuộc sống Nếu em còn niềm tin yêu hy vọng Một ngày kia anh ấy sẽ trở về...
Ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta Có giàn hoa giấy rủ lòa xòa Nơi em làm thơ cho anh họa Hai đứa cụng nhau ly nước trà... Ước mơ trong lòng chỉ vậy thôi Bàn ghế, hiên kia vẫn vắng người Hoa giấy thẫn thờ bao nhung nhớ Người ở nơi nao? Đến bao giờ? Ông Tơ bà Nguyệt khéo trêu ngươi Mang đến mang đi vốn lẽ đời Đôi chim hoàng oanh đang say hót Nay vắng bóng rồi hiên nhỏ ơi! Mùa xuân chim nhỏ nỡ rời xa Hiên vắng thẫn thờ ngước nhìn hoa Ánh nắng động lòng nghiêng xuống nữa Hỏi xem tình ai có nhớ nhà? Hiên nhỏ chờ bước ai trở về ? Bàn ghế vắng, người tìm đâu thấy Tím nao lòng một màu hoa giấy Ngẩn ngơ hoài vệt nắng chiều xuân... Nguyên Tiêu 2013
Em chỉ là em thôi Cũng nước mắt - nụ cười Cũng yêu thương - hờn tủi Cuộc đời dù ngắn ngủi Khát vọng vẫn vươn xa Dù đèo cao thác đá Vẫn như suối hiền hòa...