Truyện ngắn - Tặng Quỳnh
Hic, bận quá không có thời gian mà gõ vào nữa! tệ thật
Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012
Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012
ĐƯA VÀ ĐÓN
Tặng HM
ARIZONA tiễn bạn
Có ai mang những cánh lưu ly?
Giã biệt nơi mùa thu đầy nắng
Quê hương đón đợi rực cúc vàng.
Người đi khắp biển hồn phiêu lãng
Nẻo đất khách luôn vững chãi bóng tùng
Vẫn mềm mại như tình yêu xứ sở
Vắt ngang đời một dáng trúc thanh.
Chốn về sân cũ thơm hoa đại
Ta mừng nhau đóa bách hợp ngày vui
Bốn mùa tích góp mưa cùng nắng
Cho xuân về tươi thắm một nhành mai...
ARIZONA tiễn bạn
Có ai mang những cánh lưu ly?
Giã biệt nơi mùa thu đầy nắng
Quê hương đón đợi rực cúc vàng.
Người đi khắp biển hồn phiêu lãng
Nẻo đất khách luôn vững chãi bóng tùng
Vẫn mềm mại như tình yêu xứ sở
Vắt ngang đời một dáng trúc thanh.
Chốn về sân cũ thơm hoa đại
Ta mừng nhau đóa bách hợp ngày vui
Bốn mùa tích góp mưa cùng nắng
Cho xuân về tươi thắm một nhành mai...
XIN NHÉ MÙA THU
Ta xin nhé mùa thu...
Nắng đừng dịu dàng đến thế
Lá chớ hoài thì thào khe khẽ
Gió hãy thôi dịu nhẹ lời thương...
Ôi tất cả còn lưu luyến tơ vương
Lời thoảng quá mà xao lòng đến vậy
Thu nói gì để tim ta bừng dậy
Hay bởi hồ thu sóng chỉ mãi lăn tăn
Xô đuổi theo nỗi nhớ suốt ngàn năm
Hay thu về cho người thành thi sĩ
Gặp vần thơ hồn ta bỗng rưng rưng!?
Nắng đừng dịu dàng đến thế
Lá chớ hoài thì thào khe khẽ
Gió hãy thôi dịu nhẹ lời thương...
Ôi tất cả còn lưu luyến tơ vương
Lời thoảng quá mà xao lòng đến vậy
Thu nói gì để tim ta bừng dậy
Hay bởi hồ thu sóng chỉ mãi lăn tăn
Xô đuổi theo nỗi nhớ suốt ngàn năm
Hay thu về cho người thành thi sĩ
Gặp vần thơ hồn ta bỗng rưng rưng!?
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
NGÀY MỚI
Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012
NẮNG THU VÀ HOA DẠI
Nắng dịu dàng ấm áp nhường kia
Rộng vòng tay ôm ấp toàn sông núi
Gió nhẹ nhàng bên tai thầm gọi
Mơn man lau hạt mưa đọng bờ mi
Một người xa mãi nhớ một người đi...
Với tha thiết ngàn đời ấp ủ
Chút xao xuyến níu hồn ai một thuở
Mắt thẩn thờ đăm đắm nhớ cùng thương...
Ôi! Tình yêu như hoa dại ven đường
Không tên tuổi mà nao lòng đến lạ
Chẳng ngát hương, không sắc màu rực rỡ
Nhỏ bé khiêm nhường trong sắc nắng chiều thu
Làm bâng khuâng dạ lữ khách giang hồ...
Rộng vòng tay ôm ấp toàn sông núi
Gió nhẹ nhàng bên tai thầm gọi
Mơn man lau hạt mưa đọng bờ mi
Một người xa mãi nhớ một người đi...
Với tha thiết ngàn đời ấp ủ
Chút xao xuyến níu hồn ai một thuở
Mắt thẩn thờ đăm đắm nhớ cùng thương...
Ôi! Tình yêu như hoa dại ven đường
Không tên tuổi mà nao lòng đến lạ
Chẳng ngát hương, không sắc màu rực rỡ
Nhỏ bé khiêm nhường trong sắc nắng chiều thu
Làm bâng khuâng dạ lữ khách giang hồ...
CÓ MỘT NGÀY...
Có một ngày nắng đẹp giữa mùa mưa
Trời Tây nguyên thay màu áo mới
Sắc mơ phai một buổi đầu thu
Sợi tơ vàng như níu bước người đi
Núi xa xanh tròn căng ngực trẻ
Đội quầng mây dát bạc ở trên đầu
Tia nắng chiếu mỡ màu trên lá biếc
Chút mơ màng ai biết gửi về đâu ?
Mãi mãi ngày xưa, mãi mãi mai sau...
Mưa vẫn gọi nắng về thủ thỉ
Lá hẹn hò thì thào cùng gió nhẹ
Để ai còn vương vấn với ai kia...
Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012
TỰ VẤN
Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012
TÌNH THU
Bởi mùa hạ chói chang nên thu vàng e ấp
Bởi phượng đỏ trời cho thu lá mơ phai
Bởi ve rộn ràng nên thu dường lặng lẽ
Tiễn hạ đi rồi, còn nỗi nhớ mênh mang...
Không còn nghe xạc xào lời ngọn gió đi hoang
Hẳn đã dừng chân nơi chốn địa đàng
Chỉ còn lại màu thời gian nhắc khẽ
Đã xa rồi...sao chơi vơi đến thế?
Hồ nước kia có thấy buổi chớm thu
Lòng sóng gợn một nỗi niềm khắc khoải
Đã bao lần ngập ngừng lời ướm hỏi
Trăng về khuya thẹn với ánh sao rơi?
Lá trên cành đã vàng hết người ơi
Lời chẳng ngỏ, thu đành trôi chầm chậm
Và quỳnh hoa còn ngậm chút trăng suông
Người có chờ...chiếc lá cuối cùng buông?
Người có chờ chiếc lá cuối cùng buông
Nghe xa lắm tiếng thở dài nuối tiếc
Mùa thu dịu dàng xa dần nhịp bước
Ai lẻ loi về trong cái rét sang đông?
Bởi phượng đỏ trời cho thu lá mơ phai
Bởi ve rộn ràng nên thu dường lặng lẽ
Tiễn hạ đi rồi, còn nỗi nhớ mênh mang...
Không còn nghe xạc xào lời ngọn gió đi hoang
Hẳn đã dừng chân nơi chốn địa đàng
Chỉ còn lại màu thời gian nhắc khẽ
Đã xa rồi...sao chơi vơi đến thế?
Hồ nước kia có thấy buổi chớm thu
Lòng sóng gợn một nỗi niềm khắc khoải
Đã bao lần ngập ngừng lời ướm hỏi
Trăng về khuya thẹn với ánh sao rơi?
Lá trên cành đã vàng hết người ơi
Lời chẳng ngỏ, thu đành trôi chầm chậm
Và quỳnh hoa còn ngậm chút trăng suông
Người có chờ...chiếc lá cuối cùng buông?
Người có chờ chiếc lá cuối cùng buông
Nghe xa lắm tiếng thở dài nuối tiếc
Mùa thu dịu dàng xa dần nhịp bước
Ai lẻ loi về trong cái rét sang đông?
Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012
BIỂN CỦA ANH
Anh là biển khơi xa
Tình của biển mênh mông phẳng lặng
Không vỗ vào bờ nên nhịp sóng chênh chao
Bởi xa đất liền con sóng chẳng lao xao
Không bạc đầu reo vui cùng bờ cát
Không có hàng dương lặng nghe biển hát
Biển thắm xanh nỗi nhớ đến nao lòng
Mãi trầm tư cùng sắc biếc muôn trùng
Nghe hơi thở những con tàu vẫy gọi
Biển như thể ngàn năm vẫn đợi
Mang bình yên ấp ủ dưới tâm hồn
Biển khơi kia đâu chỉ rộng vô cùng
Trăng rọi xuống biển sâu dường vô tận
Muốn giấu kín thật nhiều khát vọng
Lắng sóng ngầm cuộn xoáy suốt tầng sâu!
Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012
MÙA MƯA TÂY NGUYÊN
Khắp nơi trời đất hát sang thu
Chỉ riêng Tây Nguyên vẫn mịt mù
Bốn bề mây giăng mờ núi biếc
Giọt ngắn giọt dài thương nhớ thu.
Đôi khi bất chợt mưa ngưng hạt
Ánh nắng dịu dàng bay lướt qua
Khấp khởi hồn ai trong thoáng chốc
Tưởng thu đã về giữa bao la.
Trường Sơn vừa lấy khăn lau mặt
Cứ ngỡ thu sang lại khóc òa
Quay quắt nỗi nhớ trong mưa nắng
Thu vẫn xa vời, thu mãi xa!
Mưa buồn một thoáng nao nao dạ
Lòng chợt mơ về phương trời xa
Thu đã chớm về xao trong gió
Heo may có làm lá phai màu?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)