Nắng dịu dàng ấm áp nhường kia
Rộng vòng tay ôm ấp toàn sông núi
Gió nhẹ nhàng bên tai thầm gọi
Mơn man lau hạt mưa đọng bờ mi
Một người xa mãi nhớ một người đi...
Với tha thiết ngàn đời ấp ủ
Chút xao xuyến níu hồn ai một thuở
Mắt thẩn thờ đăm đắm nhớ cùng thương...
Ôi! Tình yêu như hoa dại ven đường
Không tên tuổi mà nao lòng đến lạ
Chẳng ngát hương, không sắc màu rực rỡ
Nhỏ bé khiêm nhường trong sắc nắng chiều thu
Làm bâng khuâng dạ lữ khách giang hồ...
Mưa xám
Trả lờiXóaDâng lên
Nắng vàng
Rơi xuống
Vài se hiếm muộn
Đủ cười mắt em
Lại mưa nhiều thêm
Lòng người đã đổi
Dẫu chiều
Nông nỗi
Giận gì mưa rơi.