Bởi mùa hạ chói chang nên thu vàng e ấp
Bởi phượng đỏ trời cho thu lá mơ phai
Bởi ve rộn ràng nên thu dường lặng lẽ
Tiễn hạ đi rồi, còn nỗi nhớ mênh mang...
Không còn nghe xạc xào lời ngọn gió đi hoang
Hẳn đã dừng chân nơi chốn địa đàng
Chỉ còn lại màu thời gian nhắc khẽ
Đã xa rồi...sao chơi vơi đến thế?
Hồ nước kia có thấy buổi chớm thu
Lòng sóng gợn một nỗi niềm khắc khoải
Đã bao lần ngập ngừng lời ướm hỏi
Trăng về khuya thẹn với ánh sao rơi?
Lá trên cành đã vàng hết người ơi
Lời chẳng ngỏ, thu đành trôi chầm chậm
Và quỳnh hoa còn ngậm chút trăng suông
Người có chờ...chiếc lá cuối cùng buông?
Người có chờ chiếc lá cuối cùng buông
Nghe xa lắm tiếng thở dài nuối tiếc
Mùa thu dịu dàng xa dần nhịp bước
Ai lẻ loi về trong cái rét sang đông?
MÙA THU VÀ NGƯỜI
Trả lờiXóaSao em gọi là mùa thu đơn lẻ
Khi trời xanh thăm thẳm đến vô ngần
Và hoa lá cũng nhuốm màu ỏng ả
Để người qua phải bối rối dừng chân.
Thu ươm nắng vào cánh hoa lóng lánh
Gửi gió thầm thì trong cõi mơ màng
Cho ta nếm những ráng chiều ngọt sánh
Ngắm ngỡ ngàng trong thẳm mắt em xanh.
Người chợt vụng trong hữu tình non cảnh
Nốt nhạc buông, bén say đắm mây trời
Lời muốn nói mà đầu môi khựng lại
Bởi bao người say yên tĩnh thu rơi.
Thu lặng lẽ trong vàng hoa, lá biếc
Thu ồn ào trong tim cuộn dạt dào
Em có nhớ chuỗi hạ nồng luyến tiếc
Mong một ngày thu dịu ngọt ước ao.
AZ 17-8-2012